Slide # 1

BUỔI HỌC NĂM XƯA

Các thành vên bên nhau cách đây hơn 12 năm. Trong tiết học môn Dân tộc học của Ts Nguyễn Anh Cường. Tiết học được VTV ghi hình. Xem Tiếp

Slide # 2

20.10 ĐẦU TIÊN

Buổi lễ kỉ niệm 20.10 đầu tiên tại Công viên Bách Thảo. Món quà mà các chàng trai của Lớp dành tặng các bạn nữ. Xem Tiếp

Slide # 3

MỘT BUỔI THI MÔN NV KHÁCH SẠN

Các Thành viên trong Lớp, với vai diễn: Lễ tân, khách hàng trong buổi trả bài môn thi: Nghiệp vụ Lễ tân Khách sạn. Rất vui và hào hứng. Xem Tiếp

Slide # 4

MỘT BUỔI HỌC THỰC TẾ TẠI BẮC NINH'

Các thành viên nam trong Lớp tranh thủ chụp hình trong 01 buổi cùng cả Lớp về học tập thực tế tại chùa Bút Tháp. Xem Tiếp

Slide # 5

NGÀY HỘI VH.DU LỊCH 10A

Buổi Lễ hoành tráng và đầy ắp kỉ niệm của tình bạn, tình yêu, tình thầy trò sẽ bắt đầu từ lúc: 8:00 - 28/7/2018 Xem Tiếp

Thanh âm trong trẻo

Các bạn ạ ! cuộc sống trôi đi như dòng thác trong mùa lũ vậy, nó choán hết của ta tất cả thời gian, sức lực nhưng đổi lại ta được sự trưởng thành. Bạn thử nghĩ xem một ngày thức dậy ta mang niềm vui sức lực đi bán để rồi mua về cái mệt mỏi, bụi bẩn cho vợ con và cuối tháng lĩnh tiền cho những cái đã bán, nghe thì có vẻ trớ trêu nhưng cuộc sống là như thế.

Ở ngoài kia có biết bao điều đang diễn ra khi bạn và mình ngồi đây đọc rồi ghi lại những gì còn lại trong chúng ta sau khi đã bán để đổi lấy cuộc sống của mình, và ở ngoài kia bạn có thấy người cha bán luân thường đạo lý để ngủ với con gái mình, bạn có thấy người con trai bán lương tâm cầm giao giết người yêu mình cắt đầu thả trôi sông, bạn có thấy những bà bảo mẫu bán nhân đức để "chăm sóc" các cháu bé theo kiểu hành hạ rồi  biết bao kiểu bán nữa, mọi giá trị bị một số trường hợp làm đảo lộn, ta không lấy đó làm điển hình để phê chuẩn sự tốt đẹp hay suy đồi nhưng ta cũng thẳng thắn nhìn nhận để có được đánh giá đúng mức. Hồi đầu thế kỉ cụ Tú Xương cũng đã phải thốt lên rằng:
" Có đất nào như đất ấy không
..............................................
Nhà kia lỗi phép con khinh bố
Mụ nọ chanh chua vợ chửi chồng".
Nếu như hôm nay cụ Tú còn thì cụ sẽ đau đớn đến tột cùng khi cuôc sống hiện đại nó cũng mang theo cấp số nhân những giá trị đảo lộn.
Tình cờ có lần lướt web đọc trên một trang viết cho thế hệ 9x, có câu slogan rằng: Không có gì là chuẩn mực, gẫm mà đúng với thế hệ đó bởi họ được sinh ra, được sống được học hành để rồi họ thay đổi những giá trị thiết lập những chuẩn mực mới, nhưng than ôi ! nó như món Thắng cố của người vùng cao vậy.

Có lần đọc bài báo thấy đội trí thức của một công ty truyền thông danh tiếng nhất nhì Việt Nam múa sex như một điều bình thường vậy mà đâu chỉ một lần mà nhiều lần nữa kia chứ, người thường làm vậy cũng đáng khinh bỉ nhưng người làm công tác văn hóa, truyền thông mà làm như thế thì thật vô lương tri và "bất lương" ( chữ của Nam Cao trong Đời Thừa ).

Ngẫm lại mới thấy câu nói hồi đầu thế kỉ thật đúng: những kẻ lưu manh trí thức - lưu manh đã là nham hiểm nhưng trí thức mà lưu manh thì cực kì độc ác.

Ngay trên ghế nhà trường bây giờ cũng có những toan tính những người bạn toan tính dùng tập thể làm đòn bẩy để có cái này cái kia, những bậc phụ mẫu toan tính khi tham gia hội phụ huynh để có lợi cho con mình, các cặp trai gái yêu thương toan tính để có nhà, có đất, có địa vị, chuyện muôn thủa chẳng phải bây giờ mới có nhưng xã hội là thế, có đấu tranh có mâu thuẫn thì có phát triển.

Chẳng phải bây giờ Việt Dũng mới thấy: Một đám ma - một cái tát mà Vũ Trọng Phụng cũng sớm thấy Hạnh Phúc Một Tang Gia trên đất bắc, điều đó cũng dễ hiểu bởi có xấu xa thì tất có phê phán đấu tranh cốt chỉ để tìm ra những gì trong trẻo và tinh túy nhất.

Trở về nhà sau khi đã bán hết niềm vui và sức lực cho công việc mình lại ngồi bên trang Blog nhỏ mà mình đã bỏ ra bao đêm tìm kiếm để lập lên cho một tập thể yêu quý của mình. Một tập thể hội tụ đầy đủ những âm thanh trong một bản đàn hỗn độn nhưng ở đâu đó trong bản đàn ấy vẫn bật lên những thanh âm trong trẻo ( chữ của Nguyễn Tuân ). Có người xem rồi bảo mình hâm, mình dở, mình soi mói nhưng cũng có người bảo mình nhiệt tình, có tâm...khen chê đủ cả nhưng mình  cũng không vì điều đó mà thay đổi mục đích đó là thêm một nốt nhạc trong trẻo trong một bản giao hưởng hỗn độn của cuộc sống, một sân chơi, một điểm đến cho những người đã đi qua thời sinh viên đầy kỉ niệm.

Có lần thấy dulich10a.com đăng tin nhiều và nhanh quá dẫu không nói vào web mình nhưng các bạn  du lịch cùng khóa 10 cũng có hẳn một bài Ếch ngồi đáy giếng, khi đó mình chỉ mỉm cười để rồi hôm nay 4 năm sau ngày ra trường một dulich10a vẫn sừng sững tồn tại trên công cụ tìm kiếm của những ông lớn như: Google, Yahoo... song quan trọng hơn cả một du lịch 10A ra trường mà vẫn sống trong cả quá khứ và hiện tại. Còn các bạn ấy thì không ! dẫu có thì cũng chỉ lẻ tẻ qua một vài nick có tên du lịch trên diễn đàn. Mình cũng không lấy đó làm tự hào mà chỉ lấy đó làm niềm vui khi ta đang biết rằng đang viết tiếp lên những trang kỉ niệm đẹp như ngày xưa vậy.

Tôi rất thích lời một bài hát rằng: "mỗi ngày tôi chọn một niềm vui, chọn những bông hoa chọn những nụ cười, để biết rằng rôi đang sống..".
Bạn có đồng ý với tôi rằng khi người ta không làm được hoặc làm không bằng người khác thì người ta thường lôi người ấy ra bình phẩm khen chê nhưng cho làm thì không làm được - thế nên dân gian nói vui rằng: nói thì như rồng leo mà làm thì như mèo mửa.

Nhớ hồi đầu 2007 tôi có giao quyền admin web cho một số anh em, trong cả quá trình ấy anh em admin chỉ copy được vài bức ảnh mấy câu chuyện cười xong rồi thôi luôn nhưng khi có đề nghị đóng cửa web thì anh em ủng hộ lắm. Tôi cũng rất trăn trở về điều này khi tự hỏi hay là mình nên đóng cửa vì anh em không ủng hộ nhưng khi hỏi một số bậc bô lão của lớp cũng như các bạn tâm huyết tham khảo thì nhận được ý kiến tán thành về trang web nên quyết định để. Cũng may mà thay đổi password sớm nên mới giữ được chứ không để cho mấy anh cố admin cũ thì cũng đã "trở về cát bụi " rồi.

Cái lỗi của mình cũng có, bởi sinh ra đứa con tinh thần mà chưa dậy cho con cách để các bạn sử dụng nó, nhưng cũng đã có nhiều lần hướng dẫn xong đâu vẫn vào đó, khiến anh em cứ vào là chê rồi cãi nhau như mấy em bán quần áo giày dép ngoài chợ đêm sinh viên vậy và đôi lúc như mấy cô bán hàng thùng ở chợ Đồng Xuân hay chợ Nghĩa Tân nữa.

Ngày Dulich10a còn đương thời lớp có rất ít tiếng nói đóng góp mà phần lớn là sự im lặng theo kiểu: "mười rằm cũng ư mà mười tư cũng gật", đến nay thì cũng có khá hơn, song mình rất trân trọng những người có tiếng nói trong tập thể. Một Dũng "trố" thẳng thắn bộc trực, khát khao hướng đến chân - thiện - mĩ dù đậm chất cá nhân,  một Sáng "hâm" ôm trong lòng đầy hoài bão hay một Lan "gấu" rực lửa nhiệt huyết vì tập thể, một Chí "món" thực tế cuộc sống mưu sinh.

Có nhiều lần kêu gọi anh em viết bài, người thì bảo bận kẻ thì bảo chẳng có gì để viết, người thì ợm ờ cho qua nhưng khi có một bài viết lên thì khen chê cũng mùi mẫn lắm song cũng bình phẩm giống như các mẩu quảng cáo vặt dán ở đường phố Hà Nội như: thông hút bể phốt, gia sư sư phạm hay khoan cắt bê tông thôi, chứ mấy ai đã dám đặt bút viết lên những điều mình nghĩ. Cũng chẳng trách được ai vì xã hội vì tập tính của con người Việt nam là thế ngại nói thẳng ngại nói thật.

Kêu gọi anh em viết bài chẳng phải để duy trì website này chẳng phải để trang trí gì cả mà để được giao lưu cùng anh em, được biết những bạn cùng trang lứa mình đang nghĩ gì, sống ra sao để rồi từ đó bạn bè mình cùng chia sẻ giúp đỡ nhau. Thèm một bài viết có suy ngẫm thực sự sau ngày ra trường ở những vị trí công việc mà các bạn thành viên tham gia, có lúc thèm những kinh nghiệm san sẻ từ các bạn nhưng: "bao giờ cũng thế" cứ vào web là các lại rỉa ráy nhau. Đề nghị một thành viên gửi ảnh chia sẻ mà khó như thi tuyển vào đại học vậy. Chả lẽ bạn chẳng có gì lưu luyến với cái lớp này ư, chả lẽ 4 năm học nhẹ như "lá vàng trước gió khẽ đưa vèo" ư. Vậy thì nghĩ lại những ngày miệt mài ôn thi đại học thật uổng phải không.

Bạn có biết ở bất kì một thành phố lớn nào khi sự ồn ào tấp nập ban ngày qua đi thì những thanh âm trong trẻo lại vang lên.....

( Tự sự - Tg:  Minh - Xuân )

1 Phản hồi:

Nặc danh nói...

Đọc xong bài của bạn mình thấy có rất nhiều suy nghĩ. Các cụ nói rằng tiên trách kỷ hậu trách nhân. Mình thấy đây là lúc mà mọi người phải suy nghĩ về mình và cần làm việc một cách nghiêm túc. Cảm ơn bạn Trường đã có những đóng góp chân thành và thiết thực cho lớp.
Dũng Trố