Tỉnh dậy sau một đêm uống rượu cùng bố vợ mà đầu tôi vẫn chưa hết choáng váng. Nhìn đồng hồ đã gần 11h trưa, mở cửa ngó đầu ra ngoài thấy trời vẫn lất phất mưa bay. Vừa tự trách mình mà lại thấy mệt mỏi.
Đêm qua đã đặt chuông sớm để dậy đi đám cưới Ngân, vậy mà ma men giam cầm tôi quên cả việc thức dậy chúc mừng Ngân.
Mưa có làm ngân lạnh trong ngày hạnh phúc, nhưng mưa làm tôi thật buồn và tự trách mình đã không đến được để uống ly rượu hồng chúc mừng em.
Không biết có phải tại vất vả của cuộc sống đè nặng lên đôi vai và lấy mất thời giờ của tôi hay không hay tại tính ỳ của một người đã "có tuổi" dù tuổi chưa cao, mà từ ngày ra trường tôi hay trễ hẹn trong những cuộc vui của bạn bè.
Mưa mỗi lúc một dày, đã buồn lại càng buồn hơn. Chợt giật mình vì tiếng chuông điện thoại. hic hic một cuộc gọi của anh bạn cùng lớp mời uống rượu. Anh ấy cũng đang buồn vì tháng sau người yêu cũ lên xe hoa.
Anh bạn tôi cũng lạ, có gia đình rồi vậy mà tính yêu giấu kín đến độ thằng bạn thân như tôi hôm nay mới biết.
Khoác vội cái áo mưa, băng qua những con phố nhiều cây xanh HN, buổi trưa ngày mưa càng thêm hiu hắt. Những tàn lá bị nước dội ướt sũng đang bết bát theo lốp của một vài chiếc xe qua.
Đón tôi trong một không khí ấm cúng của gia đình. Bữa cơm vợ chồng anh chuẩn bị đơn giản mà thật ngon. Một đĩa chả mực chiên nóng sốt hòa trong hương thơm và khói của đĩa cổ hũ xào dưa cộng với cái nghi ngút của bát canh xương, điểm thêm vào đó những quả ớt tươi, đĩa rau thơm, làm tôi nhìn mà thấy đã muốn ăn.
Bữa cơm hôm ấy anh có mời thêm 1 em HDV nam từng cộng tác với chúng tôi. Bốn anh em chúng tôi ngồi vào mâm mà lòng thêm thấp thỏm vì mỗi người đang mang trong lòng một tâm sự riêng.
Anh mở tủ lấy ra chai rượu san lùng rồi rót ra 3 cái ly nhỏ, mùi thơm của rượu nếp nấu bằng men lá - một đặc sản của Sapa như càng thôi thúc chúng tôi.
Chén đầu tiên chúng tôi vọng chúc mừng em Ngân. Rồi chén thứ hai thứ 3 đến chén cuối cùng lúc nào không hay.
Nếu so với Level tửu lượng của Lớp thì chúng tôi chỉ đứng ở hàng "thường thường bậc trung" vì mấy anh em Lạng Sơn luôn ở hàng Top ten thì giờ cũng đã có gia đình và về công tác tại tỉnh. Dẫu vậy thì để "chơi" thì anh em chúng tôi cũng có thể chơi tới tận cuối mọi bữa tiệc mà ra về vẫn có thể đưa vé xe cho bảo vệ và chọn đúng xe của mình.
Có lẽ cũng vì tính chất công việc mà level tửu lượng của chúng tôi cũng vì thế mà khá hơn. Ngày còn đi học thày tôi chả bảo rằng: không uống được rượu thì đừng làm Giám đốc. Hic nhưng ở đời đâu phải cái gì cũng đúng hết đâu. Quê tôi ối người uống được rượu mà vẫn đạp xích lô, vẫn làm bốc vác đó thôi.
Chai san lùng đã cạn, anh bạn với tay kéo cái tủ lạnh mở thêm chai Voka nữa - cái mùi Voka mà tôi chúa ghét. Hic thế mà hôm nay chả hiểu sao cũng làm được vài chầu tận tới khi cách đáy chai 1 đốt ngón tay anh em chúng tôi mới lấy chén đơm tạm bát cơm lót dạ.
Bữa rượu đã tàn nhường chỗ cho hương chè Thái thơm ngát, được pha bằng chính bàn tay người con xứ Chè lại càng làm cho hương thơm như đặc quánh lại trong buối chiều mưa Hà Thành.
Trà dư tửu hậu, ba anh em nằm đắp cái mền nhỏ đàm luận biết bao chuyện nhưng vẫn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Có lẽ thật không nỗi buồn nào hơn khi có những việc mình muốn làm, có khả năng làm mà chưa làm được, nó chẳng khác nào bữa rượu có Tửu mà không có Sắc vậy.
Chia tay vợ chồng anh bạn ra về, mưa như níu chân tôi lại. Từng vạt mỏng cứ tạt vào khuôn mặt đỏ nóng bừng vì tiệc rượu trưa.
Trời về tối, HN đã lên đèn mà lòng tôi ướt sũng những suy tư.
0 Phản hồi:
Đăng nhận xét